VÙNG TRỜI VẮNG CHA
Thôi nhé! Từ nay nhà hiu quạnh Vắng vùng trời, một thưở bên Cha Đất khô cằn mong mõi hạt mưa sa Dòng lệ ướt, thấm tình con hiếu tử Cha ra đi chẳng bao giờ gặp gỡ Mãi muôn trùng xa cách biệt, Cha ơi! Sóng gió đời ác nghiệt cướp Cha tôi Quằn tang trắng nặng vai tình con trẻ Nguyên Triệu |